22 Qui Tắc Của Pixar: Qui Tắc 15

Nếu bạn chính là nhân vật trong tác phẩm của mình, trong hoàn cảnh này, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Sự trung thực tạo ra uy tín trong các tình huống khó tin.

Đây là một lời khuyên hiển nhiên khác, nhưng ngay cả các nhà văn tuyệt vời đôi khi cũng bỏ qua và lừa khán giả của họ với khoảnh khắc nhân vật không trung thực khi họ quên theo dõi và đánh giá lại tất cả các cảnh quay dựa vào bản thân của nhân vật.

Câu nói ” sự trung thực đem đến sự tín nhiệm trong những tình huống không thể tin được” là để nói rằng bạn sẽ đạt được những cảnh hoài nghi và khó tin nhưng khán giả vẫn bỏ qua mặc dù có nhiều “sạn,” nếu các nhân vật thể hiện trung thực về mặt cảm xúc của họ.

Điều này đúng, nhưng nếu bạn lạm dụng nó quá nhiều thì khán giả sẽ cảm thấy quá tải với những điều vô nghĩa và sẽ dừng quan tâm đến bộ phim, cho dù nhân vật rất hấp dẫn và luôn diễn với cảm xúc chân thật

Trong một kịch bản phi logic, trong một thế giới mà không giống như thực tế, bạn vẫn có thể lừa được cảm xúc của khán giả nhờ vào sự đồng cảm. Sự đồng cảm khiến cho khán giả chấp nhận sự không thể tin được thành điều có thể tin được, thực tế, đây là điều khác biệt giữa kể chuyện và thực tế. Phản ứng cảm xúc của nhân vật trong các tình huống khác nhau khiến khác giả hiểu và quan tâm đến thế giới không tưởng và những định luật vô lý của nó.

MINIONS

Cảm xúc của các nhân vật có thể làm tăng lên sự đáng tin cậy vào thế giới và tình huống mà chúng ta nghĩ rằng nó vô lý. Sau tất cả, những câu chuyện là những tác phẩm được tạo ra bởi người kể chuyện. Những gì mà bạn có là bối cảnh văn hóa nói chung, và điều đó thôi thì không đủ để làm cho bất cứ điều gì trông đáng tin cậy.

Để tạo ra cảm giác “thực” thì phải thể hiện qua các hành động của nhân vật bạn tạo ra.

Khán giả cần phải được đưa đến một thế giới và tình huống với một bối cảnh riêng, chứ không phải là thế giới chung chung mà ai cũng biết. Còn nếu đó là một “câu chuyện dựa trên việc có thật”, bạn cần thuyết phục khán giả về tính xác thực của câu chuyện bạn thông qua sự thu hút về cảm xúc (đó là lý do tại sao nó rất dễ dàng để nói dối về sự kiện có thật – cứ bất cứ điều gì cảm thấy thật cũng có thể trở thành sự thật).

Nếu khán giả cảm thấy rằng các nhân vật trong một câu chuyện thực sự sống và cống hiến cho thế giới ảo đó, khán giả cũng sẽ bắt đầu tin vào thế giới đó.

AVATAR

Nhưng có những hoàn cảnh cần phải có sự trung thực – nó phải là một chủ đề đáng tin cậy (không nhất thiết phải là một sự kiện thực tế, nhưng có thể tin được là nó sẽ diễn ra trong thế giới câu chuyện) khiến nó giống như một tình huống tự nhiên trong đó những cảm xúc được bày tỏ thực sự có ý nghĩa.

Ngoài ra còn có ý tưởng là đặt bản thân mình vào nhân vật – vế đầu tiên mà quy tắc này đề cập đến.

Điều này, dĩ nhiên, nghe có vẻ như là lời khuyên hoàn hảo kể từ khi chúng ta luôn luôn tưởng tượng mình đang ở trong “hoàn cảnh của người khác” khi cố gắng hiểu những cảm xúc và quan điểm của họ. Tuy nhiên, dùng lối suy nghĩ này để phát triển nhân vật sẽ là sai lầm bởi vì:

Có một sự khác nhau giũa “đặt mình vào vị trí của người khác” và tạo ra một nhân vật khác.

Khi bạn “đặt mình vào vị trí của người khác,” bạn sẽ cố tưởng tượng bạn sẽ trả lời thế nào nếu bạn đang ở trong tình hình của họ. Đó là một thí nghiệm cho sự đồng cảm, nhằm giúp bạn nhận ra phản ứng của người khác trong tình huống này sẽ như thế nào là dễ hiểu được.

Thế nhưng, để có một sự đa dạng trong các nhân vật của bạn, bạn không thể trở thành  tất cả các nhân vật được (Nói cách khác, bạn sẽ không muốn tất cả các nhân vật mà bạn tạo ra là những mảnh ghép của nhân cách bạn). Bạn nên nghĩ các cách mà nhân vật của bạn sẽ phản ứng cho từng tình huống dựa vào chính tính cách và lối suy nghĩ mà bạn đã xây dựng cho người đó, chứ không phải là dựa vào tính cách và suy nghĩ của bạn.

Ví dụ, nếu nhân vật của bạn là một người lính trinh sát lãnh thổ của đối phương và bạn là một người yêu chó, nhân vật người lính của bạn vẫn sẽ chụp cổ của con chó canh gác vốn đang đe dọa sự hiện diện của anh ta. Còn nếu bạn đặt mình vào tình huống đó, bạn có thể lãng phí thời gian cố gắng để tránh thoát khỏi con chó hoặc khiến nó bất tỉnh – nhưng điều đó không phải là cách tiếp cận của một người lính chuyên nghiệp.

Bạn thực sự cần phải tưởng tượng nhân vật của bạn sẽ cảm thấy như thế nào dựa trên các đặc điểm tính cách và mục tiêu mà bạn đã đặt ra cho nhân vật đó, chứ không phải chỉ cần cố gắng tìm ra các hành động mà bạn cảm thấy có thể đồng cảm với chúng.

Cuối cùng những gì quy tắc này giải thích chính là việc các câu chuyện được chuyển tiếp thông qua phản ứng của các nhân vật với các tình huống mà dẫn đến việc thể hiện cảm xúc rõ rệt, chứ không phải chỉ cho họ phản ứng với những hành động vật lý để thuận tiện cho các cảnh quay.

Nếu hành động của nhân vật của bạn thiếu đi cảm giác trung thực, khán giả sẽ ngừng quan tâm về họ, lúc này họ cũng ngừng quan tâm về câu chuyện của bạn cho dù nó hay thế nào đi nữa.


Bài phân tích 22 nguyên tắc kể chuyện của Pixar (ebook) của Stephan Vladimir Bugaj. Stephan là đạo diễn phim ở Pixar (12 năm kinh nghiệm), đạo diễn The Walking Dead, Game of Thrones và nhiều phim khác.
22 nguyên tắc ban đầu là các tweets của Emma Coats, và Stephan là đồng nghiệp của Emma ở Pixar.
Dịch: Văn (vanmvo77@gmail.com), nếu bạn nào có nhu cầu dịch Anh-Việt, Việt-Anh thì liên hệ nhé 😉
Kiểm tra & chịu trách nhiệm: Truong Cg Artist
Bài dịch được sự cho phép của tác giả.

Post Author: Tu Vo